Theo tạp chí Newsweek (Mỹ), căng thẳng gia tăng trên bán đảo Triều Tiên, vào thời điểm Mỹ và các đồng minh đang tập trung chú ý vào xung đột ở các khu vực khác trên thế giới, đã khiến nhiều chuyên gia đặt câu hỏi liệu Triều Tiên có phát động tấn công Hàn Quốc và một cuộc xung đột mới bùng phát sẽ như thế nào.
Theo tạp chí Newsweek (Mỹ), căng thẳng gia tăng trên bán đảo Triều Tiên, vào thời điểm Mỹ và các đồng minh đang tập trung chú ý vào xung đột ở các khu vực khác trên thế giới, đã khiến nhiều chuyên gia đặt câu hỏi liệu Triều Tiên có phát động tấn công Hàn Quốc và một cuộc xung đột mới bùng phát sẽ như thế nào.
Khu trục hạm mẫu 055 mới nhất của Trung Cộng vừa được đưa vào biên chế với 3 tàu, tải trọng khoảng 12,500 tấn, được trang bị 112 ống phóng hỏa tiễn, có thể mang theo hỏa tiễn phòng không, hỏa tiễn chống hạm, hỏa tiễn công kích đối đất và ngư lôi chống tàu ngầm. Mẫu 055 tương đương với phiên bản phóng to của Tàu khu trục 052D, bắt chước Tàu khu trục lớp Burke của quân đội Hoa Kỳ.
Nhật Bản có 2 tàu khu trục lớp Maya tải trọng 10,250 tấn với 96 ống phóng hỏa tiễn thẳng đứng; 2 tàu khu trục lớp Atago trọng tải 10,000 tấn với 96 ống phóng hỏa tiễn thẳng đứng; và 4 tàu khu trục lớp Kongō trọng tải 9485 tấn với 90 ống phóng hỏa tiễn thẳng đứng, được trang bị hỏa tiễn tiêu chuẩn RIM-66, hỏa tiễn phòng không RIM-161, cũng như hỏa tiễn chống hạm Harpoon, loại mới nhất được trang bị hỏa tiễn tiêu chuẩn RIM-174, nhưng không có hỏa tiễn tấn công mặt đất. 8 tàu khu trục này đều được trang bị Hệ thống Chiến đấu Aegis, có tính năng tương tự như các tàu khu trục lớp Burke của Hoa Kỳ và sở hữu khả năng đánh chặn hỏa tiễn. Nhật Bản cũng là quốc gia có nhiều tàu được trang bị Hệ thống Chiến đấu Aegis nhất ngoài Hoa Kỳ.
Trung Cộng đã đóng lô đầu tiên của Khu trục hạm mẫu 055 với 8 tàu, sau khi tất cả chúng được đưa vào phục vụ, số lượng tàu khu trục với tải trọng 10,000 tấn của Trung Cộng mới bằng với của Nhật Bản. Tính năng của các tàu chiến Trung Cộng không thể so sánh được với các tàu của Nhật Bản, sự khác biệt lớn nhất nằm ở radar, Hệ thống Chiến đấu Aegis và khả năng đánh chặn hỏa tiễn.
Khả năng chống tàu ngầm của tàu khu trục Trung Cộng vẫn còn hạn chế, ngược lại, khả năng chống tàu ngầm của các tàu Nhật Bản được trang bị Hệ thống Chiến đấu Aegis tương đương với khả năng của quân đội Hoa Kỳ. Tàu khu trục lớp Asahi (Mặt trời mọc) của Nhật Bản. (Ảnh: Lực lượng Phòng vệ trên biển Nhật Bản) Tàu khu trục mẫu 052D của Trung Cộng. (Ảnh: Mark Schiefelbein/AFP/Getty Images)
Khu trục hạm chủ lực hiện tại của Trung Cộng là 052D, với 17 tàu đang hoạt động. Nó có tải trọng 7,500 tấn và được trang bị 64 ống phóng hỏa tiễn, bao gồm hỏa tiễn phòng không, chống hạm và chống tàu ngầm, không có hỏa tiễn tấn công mặt đất.
Mẫu 052C cũ được Trung Cộng đóng 6 tàu với 48 ống phóng hỏa tiễn, chỉ có hỏa tiễn phòng không và hỏa tiễn chống hạm. Các loại khu trục hạm được sản xuất thử nghiệm trước đây chưa thể đáp ứng yêu cầu nên không được sản xuất hàng loạt. Trung Cộng đã cố gắng bắt chước tàu khu trục hiện đại nhập khẩu từ Nga, nhưng nhận thấy rằng nó đã lỗi thời nên cuối cùng bắt chước các tàu thuộc Hệ thống chiến đấu Aegis của Mỹ.
Hệ thống radar và chiến đấu của những tàu khu trục này không tốt bằng chiếc 055 mới nhất, và thiếu khả năng chống hỏa tiễn và chống tàu ngầm.
Các tàu khu trục hạng trung của Nhật Bản bao gồm 2 Tàu khu trục lớp Asahi, 4 Tàu khu trục lớp Akizuki với tải trọng 6,800 tấn, 5 Tàu khu trục lớp Takanami với tải trọng 6,300 tấn và 9 Tàu khu trục lớp Murasame với tải trọng 6,200 tấn. Vũ khí chính của 20 tàu khu trục này là 32 ống phóng hỏa tiễn thẳng đứng, được trang bị hỏa tiễn RIM-162 ESSM với khả năng phòng không, đánh chặn hỏa tiễn, và cũng có thể trang bị hỏa tiễn chống tàu ngầm, 8 hỏa tiễn chống hạm, 01 phi cơ trực thăng. Các tàu khu trục này đều tham khảo các tàu thuộc Hệ thống Chiến đấu Aegis của Hoa Kỳ, nhưng chúng chưa được trang bị Hệ thống Aegis.
Nhật Bản còn có 8 Tàu khu trục lớp Asagiri đời đầu với tải trọng 5,200 tấn, đã được chuyển đổi thành các khinh hạm tuần dương ven biển.
Các tàu khu trục của Nhật Bản chủ yếu dùng để phòng không, chống hỏa tiễn, chống hạm và chống tàu ngầm. Thiết kế ban đầu đã xem xét đến việc đánh chặn các hỏa tiễn đạn đạo có thể phóng ra từ Triều Tiên.
Trong trường hợp xảy ra hải chiến giữa Trung Quốc và Nhật Bản, tính năng và số lượng của các tàu khu trục Trung Quốc không thể so sánh với các tàu khu trục của Nhật, đặc biệt là các tàu khu trục cỡ lớn. Các tàu khu trục của Trung Cộng tự vệ còn rất khó, chứ chưa nói đến hộ tống Hàng không mẫu hạm. Tàu ngầm lớp Sōryū (Rồng Xanh) của Nhật Bản. (Ảnh: Lực lượng Phòng vệ trên biển Nhật Bản) Vào ngày 2/8/2000, một tàu ngầm lớp Kilo của Hải quân Trung Cộng đã có mặt tại Tổng bộ Hải quân Hạm đội Biển Bắc ở thành phố cảng Thanh Đảo. Hải quân Trung Cộng có rất nhiều tàu ngầm loại này. (Ảnh: Goh Chai Hin/AFP/Getty Images)
Trung Cộng có 7 tàu ngầm hạt nhân chiến lược mang hỏa tiễn Cự Lang-2, có thể đe dọa Nhật Bản về mặt lý thuyết, nhưng Trung Cộng có rất nhiều hỏa tiễn đạn đạo đối đất nên các tàu ngầm hạt nhân chiến lược sẽ chủ yếu nhằm vào Hoa Kỳ. Nhật Bản không có vũ khí hạt nhân và không có tàu ngầm hạt nhân chiến lược.
Trung Cộng có 8-9 tàu ngầm tấn công chạy bằng năng lượng hạt nhân, mẫu 093B/G mới nhất có tải trọng khoảng 7,000 tấn và mẫu 091 trước đó có tải trọng khoảng 5,500 tấn. Những chiếc tàu ngầm này có khả năng tác chiến xa bờ, một số chiếc được bố trí ở căn cứ Thanh Đảo. Tuy nhiên, Biển Hoa Đông là vùng nước nông, tàu ngầm dễ bị phát hiện ngay khi điều động, nó rất khó tránh khỏi sự truy lùng của phi cơ tuần tra chống ngầm và hải quân của Nhật Bản.
Trung Cộng có nhiều tàu ngầm tấn công chạy bằng động cơ thông thường hơn, chủ yếu được sử dụng để phòng thủ ven biển. Chúng hầu như không thể đi đến các vùng biển của Nhật Bản vì âm thanh to hơn, dễ bị phát hiện hơn.
Nhật Bản là quốc gia không sử dụng vũ khí hạt nhân, chỉ có các tàu ngầm tấn công chạy bằng động cơ thông thường. Nhật Bản có 11 Tàu ngầm lớp Sōryū với tải trọng 4,200 tấn, 9 Tàu ngầm lớp Oyashio với tải trọng 3,500 tấn và mẫu mới nhất là Tàu ngầm lớp Taigei với 1 chiếc đang hoạt động. Công nghệ tàu ngầm của Nhật Bản đứng đầu thế giới, tàu ngầm của Nhật chạy bằng pin lithium-ion, hiệu quả im lặng không quốc gia nào sánh bằng.
Cơ hội chạm trán trực tiếp giữa tàu ngầm Trung Quốc và tàu ngầm Nhật Bản là không lớn, nhưng tàu ngầm Nhật Bản là một mối đe dọa đáng kể đối với các chiến hạm cỡ lớn của Trung Cộng. Mối đe dọa của tàu ngầm Trung Cộng đối với hạm đội Nhật Bản là tương đối nhỏ, vì Nhật Bản luôn tham chiếu trang thiết bị và các bài huấn luyện chống tàu ngầm của quân đội Hoa Kỳ.
Trung Cộng vừa đưa vào hoạt động Tàu tấn công đổ bộ mẫu 075, và hiện có 8 Tàu tấn công đổ bộ mẫu 071. Số lượng tàu đổ bộ này là không đủ để dùng trong cuộc chiến tấn công Đài Loan, ngoài ra còn dễ trở thành bia ngắm nên sẽ không dám mạo hiểm xuất kích đến Nhật Bản.
Nhật Bản có 4 Tàu hộ tống đa chức năng và 3 Tàu đổ bộ lớp Ōsumi, nhưng Nhật Bản không có Thủy quân lục chiến, chỉ có một nhóm cơ động đổ bộ cỡ nhỏ dùng để hỗ trợ phòng thủ trên đảo và phản công. Sẽ rất khó cho Trung Quốc và Nhật Bản để thực hiện các cuộc tấn công đổ bộ vào lúc này.
Trung Cộng có 30 khinh hạm mẫu 054 với tải trọng 4,000 tấn và 72 khinh hạm mẫu 056 với tải trọng 1,300-1,500 tấn. Các tàu này chủ yếu dùng để phòng thủ ven biển, ít có khả năng tham gia vào các trận hải chiến quy mô lớn với Nhật Bản. Các khinh hạm ven biển của Nhật Bản có lẽ cũng sẽ không rời khỏi đường bờ biển.
Nơi mà hải quân Trung Cộng và Nhật Bản có thể xảy ra xung đột là Biển Hoa Đông, được dự đoán là sẽ diễn ra cuộc đọ sức giữa các khu trục hạm chủ lực, Hải quân Trung Cộng hiện đang bất lợi hơn. Trong tương lai, Hàng không mẫu hạm hạng nhẹ có thể đối chiến với Hàng không mẫu hạm tiêu chuẩn, Trung Cộng càng khó có thể có ưu thế. Hạm đội Bắc Dương thành lập vào thời nhà Thanh là hạm đội đầu tiên có tàu bọc sắt, nhưng ngay cả việc tích trữ đạn dược vẫn chưa được tiêu chuẩn hóa, cũng chưa hiểu rõ chiến thuật thủy chiến và tham nhũng nhiều. Hải quân của Trung Cộng thậm chí còn tệ hơn, nếu mạo hiểm tham chiến, rất có khả năng sẽ lặp lại cục diện của Cuộc chiến Trung-Nhật vào năm 1894-1895. Chiến cơ F-35A (Tia chớp) của Nhật Bản. (Ảnh: Lực lượng Phòng vệ trên biển Nhật Bản) Chiến cơ J-16 của Trung Cộng. (Ảnh: Bộ Quốc phòng Đài Loan)
Lực lượng Phòng vệ Trên không của Nhật có khoảng 50,000 người đang tại ngũ và có ít nhất 21 phi cơ chiến đấu tàng hình thế hệ thứ 5 F-35A Lightning II. Nhật đã đặt hàng tổng cộng 105 chiếc F-35A và 42 chiếc F-35B.
Nhật Bản có 200 phi cơ tiêm kích chiếm ưu thế trên không McDonnell Douglas F-15 Eagle (Đại bàng), trong đó có 45 phi cơ huấn luyện; 88 phi cơ tiêm kích đa năng Mitsubishi F-2 tự sản xuất dựa trên cơ sở chiếc F-16 Fighting Falcon (Chim cắt huyền thoại), trong đó có 26 phi cơ huấn luyện. Nhật Bản cũng có 18 phi cơ cảnh báo sớm do Hoa Kỳ sản xuất, 5 chiến cơ điện tự sản xuất, 6 phi cơ tiếp dầu do Hoa Kỳ sản xuất và 200 phi cơ huấn luyện; không có phi cơ ném bom tấn công.
Lực lượng Phòng vệ Trên không của Nhật Bản có chiến thuật rõ ràng, chủ yếu là bảo vệ không phận của mình và tấn công các mối đe dọa trên biển. Không có lý do gì để chiến đấu cơ của Nhật tiếp cận đường bờ biển của Trung Quốc. Xung đột giữa Lực lượng Không quân của hai bên chỉ có thể xảy ra nếu Trung Cộng mạo hiểm tấn công.
Trung Cộng có khoảng 70 phi cơ tiêm kích đa năng Su-30 và 24 chiếc Su-35 được nhập khẩu từ Nga, cùng hơn 200 bản sao của chiếc J-16 có thể đã được sản xuất. Các phi cơ này có thể tiếp cận không phận Nhật Bản và hỗ trợ các trận hải chiến ở biển Hoa Đông và biển Hoàng Hải. Nếu phải đối mặt với F-35 Lightning II của Nhật thì chúng không có cơ hội chiến thắng, nếu cận chiến với F-15 Eagle của Nhật thì có thể có cơ hội, còn chiến đấu ở cự ly xa thì sẽ rơi vào thế hạ phong.
Trung Cộng còn có phi cơ tiêm kích J-11, là mẫu nhái của Su-27, có thể bay gần không phận Nhật Bản và hỗ trợ cho các trận hải chiến, nhưng nó cũng không có lợi thế vì thiếu sự hỗ trợ của phi cơ tiếp dầu. phi cơ tiêm kích hạng nhẹ J-10 của Trung Cộng có tầm bay ngắn nên không thể tham chiến ngoài biển. phi cơ ném bom H-6 của Trung Cộng có thể vươn tới Nhật Bản, nhưng tấn công khi thiếu chiến đấu cơ hộ tống cũng tương đương với hành vi tự sát.
phi cơ tiêm kích tàng hình thế hệ thứ năm J-20 của Trung Cộng hiện được trang bị cho hai lữ đoàn, người ta đoán rằng nó sẽ tiếp tục tập trung vào biểu diễn.
Radar chiến đấu cơ kiểu Mỹ mà Nhật sở hữu có tính năng tốt hơn và sở trường hơn trong tác chiến cự ly xa, điều này đã được kiểm chứng nhiều lần trong thực chiến. Tính năng của radar trên các chiến cơ của Trung Cộng chưa bao giờ được thử nghiệm trong thực chiến, các bài tập huấn luyện mà Trung Cộng công khai vẫn là tác chiến cự ly gần. Các phi công của Nhật đã nhiều lần huấn luyện với quân đội Hoa Kỳ, khả năng thực chiến của họ sẽ trội hơn một bậc.
Nhật Bản có Hệ thống phòng thủ hỏa tiễn Patriot PAC-3 dùng để đánh chặn hỏa tiễn đạn đạo ở giai đoạn cuối, và cũng có thể tấn công phi cơ đối phương. Việc đánh chặn hỏa tiễn ở giai đoạn giữa do các tàu khu trục có lắp Hệ thống Chiến đấu Aegis đảm nhiệm.
hỏa tiễn tầm trung Đông Phong 26 và Đông Phong 21 của Trung Cộng có thể tấn công lãnh thổ Nhật Bản, bao gồm cả tàu chiến, nhưng vẫn chưa rõ liệu chúng có thể xuyên thủng Hệ thống Chiến đấu Aegis và Hệ thống phòng thủ hỏa tiễn Patriot hay không.
Nhật Bản đang cố gắng tăng tầm bắn của hỏa tiễn lên 900 km, mục tiêu trong tương lai là 1,500 km. Quân đội Hoa Kỳ cũng dự kiến sẽ triển khai hỏa tiễn siêu thanh tầm trung loại mới nhất ở Nhật Bản.
Theo “Hiệp ước An ninh Hoa Kỳ-Nhật Bản”, nếu Trung Cộng sử dụng hỏa tiễn để tấn công Nhật Bản, quân đội Hoa Kỳ sẽ nhanh chóng tiến hành một cuộc phản công bằng hỏa tiễn và cũng có thể tấn công các căn cứ hỏa tiễn của Trung Cộng bằng lực lượng không quân. Trung Cộng có lẽ sẽ không dám sử dụng vũ khí hạt nhân để tấn công Nhật Bản, vì nó sẽ dẫn tới một cuộc phản công hạt nhân từ phía Hoa Kỳ, trong khi Trung Cộng vẫn chưa có một hệ thống phòng thủ hỏa tiễn hoàn chỉnh.
Quân đội của Trung Cộng có gần 1 triệu người, nhưng lại không thể dùng chiến thuật biển người để tấn công Nhật Bản. Lực lượng Phòng vệ Mặt đất Nhật Bản chỉ có khoảng 150,000 người với trang thiết bị hữu hạn, nhưng Lục quân hai nước rất khó gặp nhau. Nhật Bản chủ yếu dựa vào Hải quân và Lực lượng phòng không để chiến đấu, tuyến phòng thủ thứ ba là hỏa tiễn chống hạm đối đất. So với Nhật Bản, Hải quân và Không quân của Trung Cộng vẫn còn một khoảng cách nhất định.
Nhật Bản là một trong số ít các quốc gia phát triển trên thế giới chỉ tập trung vào quốc phòng, cộng thêm với hệ thống phòng thủ của Hoa Kỳ, khả năng phòng thủ thực tế trên biển và trên không của Nhật nên được xếp vào vị trí thứ hai trên thế giới. Quân đội Nhật Bản không tham chiến sau Thế chiến thứ hai nhưng đã huấn luyện với quân đội Hoa Kỳ từ lâu, khả năng chiến đấu thực tế là cao hơn so với quân đội của Trung Cộng.
Quân nhân tại ngũ của Nhật Bản chỉ có khoảng 250,000 người, số lượng quân nhân dự bị là khoảng 55,000 người. Ngân sách quân sự của Nhật Bản là 51.7 tỷ USD, chiếm chưa đến 1% GDP và vẫn còn khá nhiều không gian để phát triển. GDP của Nhật Bản năm 2020 đạt gần 5,279.8 tỷ USD, đứng thứ ba trên thế giới, với GDP bình quân đầu người vượt quá 42,000 USD.
Trung Cộng có thể tiếp tục khiêu khích Nhật Bản vì Nhật Bản chỉ có thể phòng thủ chứ không thể tấn công. Tuy nhiên, với sức mạnh công nghệ và kinh tế của Nhật Bản, dù cho là khiêu khích quân sự, chạy đua vũ trang hay mạo hiểm khai chiến, Trung Cộng có thể đã chọn nhầm đối thủ.
Do Chu Điền, Cao Nghĩa thực hiện Xuân Hoàng biên dịch Quý vị tham khảo bản gốc trên Epoch Times Hoa ngữ
Chi tiêu quân sự: Mỹ vẫn đứng đầu thế giới và gấp 3 lần Trung Quốc
Theo Viện nghiên cứu Hòa bình Quốc tế Stockholm (SIPRI), cho tới nay, Mỹ vẫn là nước chi tiêu quốc phòng nhiều nhất thế giới, với ngân sách trong năm 2020 ước tính 778 tỷ USD, chiếm 39% tổng chi tiêu trên toàn cầu.
Trung Quốc dù xếp thứ 2 nhưng vẫn thấp hơn nhiều so với Mỹ, với mức 252 tỷ USD. Năm 2021, Bắc Kinh tuyên bố tăng ngân sách quốc phòng 6,8%.
Trung Quốc vượt trội so với Mỹ về nhân lực
Cho tới nay Trung Quốc có đội quân lớn nhất thế giới, với 2 triệu binh sỹ trong năm 2019, theo sách trắng quốc phòng mới nhất.
Ngân sách của Lầu Năm Góc đề nghị cho năm tài khóa tiếp theo nói rằng, Mỹ có khoảng 1,35 triệu binh sỹ và 800.000 quân nhân dự bị.
Tuy nhiên, trong tác chiến hiện đại, công nghệ và thiết bị quan trọng hơn so với số lượng nhân sự. Cả Mỹ và Trung Quốc đều đang giảm số lượng binh sỹ.
Năm 2015, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình cam kết cắt giảm khoảng 300.000 binh sỹ của PLA. Trong khi đó, kế hoạch ngân sách của Tổng thống Joe Biden trong năm tài khóa sắp tới cũng cắt giảm khoảng 5.400 quân nhân Mỹ.
Lực lượng mặt đất: Mỹ chiếm ưu thế
Theo báo cáo Sức mạnh quân sự Trung Quốc 2020 do Lầu Năm Góc thực hiện, bộ binh của PLA là lực lượng mặt đất lớn nhất thế giới với 915.000 binh sỹ, gần gấp đôi so với con số 486.000 của Mỹ,.
Tuy nhiên, lực lượng mặt đất binh của PLA lại sử dụng các thiết bị lỗi thời hoặc không thể vận hành các loại vũ khí hiện đại một cách hiệu quả nếu không được huấn luyện bài bản.
Trung Quốc đã đưa vào sử dụng trong bộ binh các loại vũ khí tự động nhẹ hơn nhưng uy lực hơn, chuyển phần lớn trọng tâm hoạt động từ công việc thể chất sang công nghệ kỹ thuật số. Tuy nhiên các chuyên gia quân sự nói rằng việc huấn luyện vẫn chưa bắt kịp so tốc độ phát triển công nghệ.
Theo Forbes, Mỹ, với 6.333 xe tăng, có lượng xe thiết giáp nhiều thứ 2 thế giới sau Nga, trong khi Trung Quốc đứng thứ 3 với 5.800 xe tăng.
Sức mạnh không quân: Trung Quốc khó bắt kịp Mỹ
Mỹ duy trì thế vượt trội với hơn 13.000 máy bay quân sự, trong đó 5.163 máy bay hoạt động trong Không quân Mỹ. Theo Báo cáo các lực lượng không quân thế giới 2021 của Flight Global, trong số này có cả F-35 Lightning và F-22 Raptor - những máy bay chiến đấu tiên tiến nhất thế giới.
Trong khi đó, lực lượng không quân Trung Quốc – gồm cả không quân PLA và Không quân hải quân PLA – là lực lượng không quân lớn thứ 3 thế giới với hơn 2.500 máy bay trong số đó khoảng 2.000 máy bay chiến đấu, theo báo cáo sức mạnh quân sự Trung Quốc 2020.
Tiêm kích tàng hình hiện đại nhất của Trung Quốc là J-20. Dù được thiết kế để cạnh tranh với F22 của Mỹ, nhưng J-20 hiện vẫn đang sử dụng động cơ tạm thời, bị hạn chế về tốc độ và khả năng chiến đấu. Loại động cơ turbofan được sử dụng trong sản xuất hàng loạt hiện vẫn đang được nghiên cứu và thử nghiệm.
Cả Mỹ và Trung Quốc đều đang nghiên cứu các loại máy bay ném bom mới. Loại máy bay ném bom chiến lược mà Trung Quốc đang phát triển là Xian-H20. Trong khi đó, Không quân Mỹ cũng vừa công bố hình ảnh và chi tiết mới nhất của máy bay ném bom tàng hình B-21 Raider.
Sức mạnh Hải quân: Trung Quốc chỉ hơn Mỹ về số lượng
Theo báo cáo của Quốc hội Mỹ Trung Quốc có lực lượng hải quân lớn nhất thế giới với 360 tàu, trong khi đội tàu của Mỹ chỉ là 297.
Tuy nhiên, lợi thế về số lượng của Trung Quốc nằm ở đội tàu nhỏ hơn, như các tàu tuần duyên. Còn về các loại tàu chiến lớn, Mỹ lại vượt trội cả về số lượng, công nghệ cũng như kinh nghiệm.
Ví dụ, Mỹ có 11 tàu sân bay chạy bằng năng lượng hạt nhân, có thể thực hiện các hành trình dài hơn so với các loại tàu sân bay chạy năng lượng thông thường. Tàu sân bay của Mỹ, tùy lớp, có thể chở 60 máy bay hoặc nhiều hơn.
Trong khi đó, Trung Quốc chỉ có 2 tàu sân bay: tàu Liêu Ninh và tàu Sơn Đông. Cả 2 đều dựa trên tàu sân bay lớp Kuznetsov do Liên Xô thiết kế những năm 1980 và không phải loại chạy năng lượng hạt nhân. Các tàu này có thể chở 24-36 tiêm kích J-15.
Tuy nhiên, Trung Quốc có kế hoạch đầy tham vọng là cân bằng sức mạnh hải quân với Mỹ ở khu vực Thái Bình Dương. Chỉ riêng trong năm 2019, Trung Quốc đã triển khai 24 tàu chiến lớn, từ tàu hộ tống và tàu khu trục tới tàu đổ bộ cỡ lớn. Trung Quốc có kế hoạch triển khai tàu sân bay thứ 3 được trang bị máy phát điện từ tiên tiến nhất trong năm nay.
Đầu đạn hạt nhân: Trung Quốc có thể bắt kịp Mỹ
Theo trang web World Population Review, Mỹ có kho hạt nhân lớn thứ 2 thế giới sau Nga. Pháp đứng thứ 3 và Trung Quốc đứng thứ 4.
Trung Quốc không tiết lộ nước này có bao nhiêu đầu đạn hạt nhân, nhưng báo cáo mới đây nhất của Bộ Quốc phòng Mỹ về quân đội Trung Quốc cho rằng, số đầu đạn hạt nhân của Trung Quốc ước tính dưới 200, trong khi SIPRI lại cho rằng con số này trong năm 2021 là 350.
Một nguồn tin thân cận với quân đội Trung Quốc nói với SCMP hồi tháng 1/2021 rằng, số đầu đạn hạt nhân của nước này đã lên tới 1.000 trong những năm gần đây, nhưng chưa đến 100 đầu đạn ở trong tình trạng sẵn sàng hoạt động.
Tất cả những con số ước tính trên đều chỉ rất nhỏ so với tổng số 5.800 đầu đạn hạt nhân của Mỹ, trong đó 3.000 đầu đạn sẵn sàng triển khai và 1.400 đầu đạn đã được đưa vào hệ thống cảnh báo.
Trung Quốc có thể thu hẹp khoảng cách hạt nhân sau khi Mỹ và Nga hồi đầu năm nay đồng ý gia hạn Hiệp ước cắt giảm vũ khí chiến lược mới (NEW START) tới năm 2026. Theo hiệp ước này cả Mỹ và Nga đều không được phép triển khai nhiều hơn 1.550 đầu đạn chiến lược.
Tên lửa: Mỹ bị hạn chế do các hiệp ước kiểm soát vũ khí
Dù Mỹ có nhiều đầu đạn hạt nhân hơn, nhưng Trung Quốc lại chiếm ưu thế trong một lĩnh vực: tên lửa đạn đạo phóng từ mặt đất, loại có thể mang cả đầu đạn hạt nhân và thông thường.
Mỹ bị cấm triển khai tên lửa hành trình và tên lửa đạn đạo tầm trung phóng từ mặt đất theo Hiệp ước các lực lượng hạt nhân tầm trung (INF) ký với Liên Xô năm 1987. Mỹ đã rút khỏi hiệp ước này tháng 8/2019.
Hai tuần sau khi rút khỏi hiệp ước, Mỹ thử nghiệm phóng từ mặt đất loại tên lửa hành trình phóng trên hạm, và 4 tháng sau đó Mỹ phóng tên lửa đạn đạo tầm trung (IRBM) lần đầu tiên kể từ những năm 1980. Tuy nhiên, Trung Quốc vẫn “vượt trội” về loại tên lửa này cho tới nay.
Theo Trung tâm nghiên cứu quốc tế và chiến lược, IRBM duy nhất của Trung Quốc là Đông Phương-26 (DF-26), được đặt biệt danh là “sát thủ diệt Guam” vì loại tên lửa này được cho là có khả năng tấn công nhằm vào căn cứ không quân chính của Mỹ trên đảo Guam.
Theo Viện nghiên cứ chiến lược quốc tế, nếu như năm 2015 Trung Quốc chưa có bệ phóng IRBM thì đến 2020 con số này là 72./.